Viết một bức thư kể về chuyến thăm trường xưa

0
533
Загрузка...
Загрузка...

Bạn có nghĩ rằng, một ngày nào đó, khi bạn đã già, khi có thời gian để nhớ lại  những kỉ niệm xưa. 20 năm sau ngày ra trường, vào một ngày hè bạn về thăm lại trường xưa. Nhớ về bạn bè thân thiết và viết một bức thư ôn lại những kỉ niệm với các bạn thân thiết của mình.

Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài văn mẫu số 1: Viết một bức thư kể về chuyến thăm trường xưa

Hà Nội, ngày 30 tháng 4 năm 2037

Gửi lời chào tới người bạn thân thiết từ thời thơ ấu của tớ!

Antoni thân mến, cậu có khỏe không? Công việc của cậu ổn chứ? Mặc dù cách xa nhau nửa vòng trái đất nhưng lúc nào trong tâm trí mình vẫn luôn đọng lại những kỉ niệm về bạn. Còn mình, mình vẫn ổn, mình đang làm việc tại Hà Nội. Thời gian trôi đi thật nhanh. Mới đấy thôi, kể từ cái ngày chúng mình kết thúc năm học lớp 9, cậu theo gia đình về Cuba, còn tớ ở lại với bao nỗi buồn, vui lẫn lộn. Giờ đây, khi đang đứng ở sân trường ngày xưa ấy, mình nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, đặc biệt là nhớ bạn – Người bạn da màu của tôi ạ. Những năm tháng học cùng bạn, ngồi chung một bàn, học chung một lớp, một mái trường được cô giáo dạy dỗ, những kỉ niệm đó mình có lẽ không bao giờ quên.

Antoni ơi, Hôm nay mình có dịp về thăm lại trường xưa, nơi chúng mình đã có bao kỉ niệm vui buồn, tớ quyết định viết một bức thư để kể cho cậu nghe về sự đổi thay mà tớ đã thấy nhé! Mặc dù đã xác định được sự đổi thay của quê hương chúng mình, nhưng tớ cũng không khỏi bất ngờ về sự mới mẻ của ngôi trường so với ngày xưa. Chắc cậu cũng như mình thôi phải không? Hai mươi năm rồi, xã hội cũng phát triển, làng quê cũng đổi thay đồng nghĩa với việc ngôi trường chúng mình học ngày xưa đã khang trang hơn nhiều. Cổng trường được xây lại, to hơn, rộng hơn, hoành tráng hơn ngày xưa. Ảnh Bác Hồ được treo nơi trang trọng nhất của ngôi trường để làm gương cho các em noi theo. Những cây bằng lăng, cây phượng ngày xưa chúng mình trồng giờ đã cao lớn, tán rợp sân trường đang bắt đầu lốm đốm thắp những ngọn lửa đỏ đầu tiên trên ngọn, báo hiệu một mùa hè sắp đến. Ngôi trường trở nên vắng lặng hơn bao giờ hết vào ngày nghỉ lễ 30/4, chỉ còn bác lao công cần mẫn ngày ngày quét dọn sân trường cho các em học sinh một ngôi trường xanh – sạch – đẹp.

Bước vào trường xưa mà cứ ngỡ rằng mình vẫn còn là một đứa học trò được thầy cô dìu dắt. Cảm giác đó thật khó tả làm sao. Chắc cậu sẽ cảm nhận được điều đó rõ hơn nếu cậu được quay trở lại nơi đây Antoni ạ!. Ngôi trường khác lắm cậu ạ! Những căn phòng học cũng được xây dựng mới hoàn toàn, những chiếc bảng đen ngày xưa nay đã thay hoàn toàn bằng bảng xanh chống lóa để giữ gìn thị lực cho các em học sinh, các phòng học được lắp điều hòa, đồ dùng học tập, trang trí phòng học cũng đẹp hơn xưa. Sân tập đa năng, sân bóng, sân bóng rổ, bể bơi…cũng được bố trí để các em học sinh tiện học tập và giải trí. Cũng nhờ thế những giải thể thao do Huyện tổ chức nhà trường đều đạt được những thanh tích đáng kể.

Nhìn những hàng phượng vĩ lung linh đùa vui với gió khiến tớ lại nhớ đến cái ngày khai giảng đầu tiên của chúng mình trên ngôi trường này. Lúc đó, các bạn đùa vui trên sân trường, còn mình lại bỡ ngỡ chỉ biết đứng yên nắm chặt lấy tay cô giáo. Nhưng được cô dỗ dành mình bắt đầu thấy hết bỡ ngỡ và chạy ra nghịch với các bạn. Thế mà giờ đây, nghĩ đến đây thôi đã thấy chúng mình thật trẻ con.

Cậu còn nhớ cô Lan không? Cô giáo mà hai chúng mình quý nhất. Cô đã già rồi, tóc đã hoa râm, cô đã về hưu, mình vừa có cơ hội đến thăm nhà cô, thấy cô vẫn khỏe và vui vẻ cùng con cháu trong gia đình. Chỉ thế thôi mình cũng đã thấy an lòng và thầm biết ơn cô vì những điều cô dạy  khi xưa.

Những ngày tháng học trò tại ngôi trường này thật vui phải không Antoni? Những kỉ niệm này mình sẽ không bao giờ quên, mình sẽ cất giữ vào một ngăn từ nào đó của trái tim. Nếu có cơ hội về Việt Nam, nhớ hãy ghé thăm trường mình nhé Antoni. Thôi, mình cũng không có nhiều thời gian để viết dài hơn nữa, cuộc sống hiện đại mà, luôn vội vàng, muốn sống chậm lại để nhìn về kí ức lắm…Lúc khác mình sẽ viết một bức thư khác kể về cuộc sống, gia đình và hai nhóc của mình cho cậu nghe nhé. Chúc cậu luôn mạnh khỏe và vững bước trong cuộc sống nhé Antoni!

                                                                   Người viết thư

                                                                  Người hoài niệm

Bài văn mẫu số 2: Viết một bức thư kể về chuyến thăm trường xưa

Thu thân mến!

Thấm thoát, 20 năm đã qua rồi, không biết cậu có còn nhớ người bạn thân thời thơ ấu này không? Nhưng mình vẫn còn nhớ rõ từng kỉ niệm mà chúng ta đã từng có. Hôm nay rảnh rỗi, mình viết một bức thư này cho bạn. Giờ bạn sống như thế nào? Cuộc sống vẫn tốt chứ? Công việc giờ ra sao rồi? À! Hôm trước, vào buổi bế giảng năm học, mình cùng với một số đứa bạn cũ về thăm lại trường xưa.

Sau 20 năm trở lại, trường có rất nhiều sự thay đổi, nhiều lớp học mới mọc lên, trường được sửa sang lại khang trang, sạch đẹp. Một số các thầy cô đã về hưu, bên cạnh đó có rất nhiều thầy cô giáo mới, trẻ trung hơn. Hôm đó về thăm trường, mình đã gặp một số bạn cũ cùng học lớp mình: Thằng Minh, Thằng Tiến, Con Lan… các bạn giờ khác nhiều rồi, công việc ổn định, gia đình êm ấm.

Đứng ngoài cổng trường, nhìn các em học sinh chăm chú nghe cô hiệu trưởng nhận xét đôi lời về kết quả học tập qua một năm. Bỗng nhiên những kỉ niệm hồi cấp hai  tự nhiên ùa về. Hồi đó, bọn mình ngồi tít phía cuối, nói chuyện chẳng chịu nghe cô giáo nhận xét. Đến khi cô giáo chủ nhiệm xuống tận nơi nhắc nhở mới trật tự. Nhớ những kỉ niệm đó, tôi muốn quay lại hồi đó, muốn ngồi dưới mái trường trung học một lần nữa. Nhưng điều đó sẽ không thể xảy ra bởi mỗi học sinh đều phải lớn lên, ra trường, trưởng thành, có công ăn việc làm đàng hoàng.

Đang đứng nói chuyện với mấy đứa bạn cũ, bỗng từ đằng sau một bàn tay của ai đó đập lên vai mình, giật mình quay lại mình nhận ra rằng đó là cô giáo chủ nhiệm năm lớp 9 của chúng mình. 20 năm trôi qua, cô đã già đi một chút, tóc đã điểm bạc – màu của thời gian, nhưng cô vẫn giữ được sự duyên dáng, hiền thực trong bộ áo dài màu đỏ. Không ngờ, cô vẫn có thể nhận ra mình. Cô hỏi tình hình sức khỏe, công việc của chúng mình giờ ra sao rồi. Là một học trò cũ, mình thấy rất vinh dự bởi được cô chủ nhiệm, được cô dạy dỗ, cô đã cho chúng tôi những lời khuyên tốt nhất. Nhớ những lời khuyên đó, chúng tôi mới có thể có những công việc tốt đẹp như bây giờ.

Rồi chúng mình xin phép cô đi thăm lớp học cũ. Sau nhiều năm lớp đã được tu sửa lại, nhìn đẹp hơn rất nhiều. Nhưng bước vào lớp, mình thấy rất nhớ lớp cũ. Tự nhiên, tôi muốn quay lại thời đó, được học chung với những đứa bạn mà mình rất quý, muốn được đi chơi cùng lớp, tham gia những hoạt động tập thể. Hay có nhiều tiết học, một số bạn làm trò cười cho các bạn và bị cô giáo phạt. Nhưng những lúc đó rất vui, đó là những kỉ niệm đẹp đối với chúng mình đúng không? Và đó cũng là lý do để hôm nay mình viết một bức thư gửi bạn để chúng mình lại ôn lại những kỉ niệm đẹp này.

Thôi, thư đã dài, mình chỉ viết đến đây thôi. Mình mong chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó sớm nhất. Mình đợi thư từ bạn.

                                                          Bạn của Thu

                    

                                                      Người bạn cùng bàn

Loading...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here