Tả hình dáng và hoạt động của con mèo nhà em

0
413
Загрузка...
Загрузка...

Đề bài: Em hãy tả hình dáng và hoạt động của con mèo nhà em (hoặc con mèo em thường thấy ở nhà bạn em).

  • Bài làm số 1: Tả con mèo nhà em

“Meo… meo…meo”. Đó là tiếng kêu của Miu con mèo nhà em đã nuôi nhiều năm nay. Con mèo dụi dụi vào chân em đòi được bế. Em cũng vừa học bài và soạn sách vở cho ngày mai vừa xong nên cúi xuống bế chú mèo lên lòng mình và vuốt ve chú. Miu khá lớn rồi mà cũng ưa làm nũng lắm. Nó tên là Miu vì ngày trước bà em gọi chú như vậy.

Chú Miu có thân hình nhỏ nhắn với bộ lông trắng. Toàn thân chú mềm mại như một cục bông vậy. Cái đuôi dài mềm mại cứ phất pha phất phơ mỗi khi chú di chuyển, ở phía chót đuôi có túm lông màu nâu như để làm duyên. Cặp mắt của chú lúc mở to thì tròn xoe, xanh biếc, lúc lại lim dim. Thi thoảng em lại vuốt ve cái đầu tròn tròn  nho nhỏ êm như nhung của chú. Chú Miu lại lim dim mắt, dụi đầu vào tay em, miệng thì gừ gừ. Lúc này, trông chú thật hiền và dễ thương biết mấy. Khi Miu bước đi thì lại toát lên một vẻ oai phong. Chú vươn dài  thân mình, cất từng bước chân êm mà dõng dạc, trông không khác gì một con cọp thu nhỏ. Cái tai chú vểnh vểnh, cái đầu nghiêng nghiêng sang một bên tỏ thái độ kênh kiệu với đời. Thoắt một cái chú đã nhảy lên giường. Con mèo nhà em thường xuyên được em tắt rửa sạch sẽ để giữ bộ lông trắng như tuyết của chú không bị lấm bẩn. Chú thường nằm cuộn tròn trên cái đệm tròn do mẹ em làm cho riêng chú. Chú nằm ghé cả gối của mẹ nữa. Mẹ em yêu và cưng chú lắm, hàng ngày đi chợ mẹ không quên mua cá cho chú. Thức ăn của Miu được đựng trong một cái đĩa nhỏ xinh xinh. Chú thích ăn cơm trộn một chút cá. Chú ăn chậm, nhấm nháp và gặm từng chút một chứ không bao giờ ăn phàm như con cún, con heo. Miu cũng thường làm vệ sinh theo cách của riêng loài mèo chú ngồi thu mình lại, le lưỡi liếm dần khắp mình. Riêng cái mặt, chú liếm vào chân trước rồi dùng chân xoa lên mặt. Mẹ em cười bảo: “Đúng là rửa mặt như mèo!”. Cặp mắt Miu xanh biếc như màu nước biển vậy. Trong bóng tối,  bất cứ vật gì xuất hiện ở góc nào đều không qua được ánh mắt của chú, chú thường phát hiện ra ngay và từ từ tiến lại gần kiểm tra xem đó là thứ gì. Vì mắt mèo luôn phát ra tia hồng ngoại có thể nhìn thấy rõ trong bóng đêm dày đặc. Vậy nên chú bắt chuột ban đêm rất giỏi! Chiếc mũi nhỏ xíu của Miu phơn phớt màu hồng phấn, lúc nào cũng ươn ướt. Hai bên cánh mép là bộ ria trắng như cước thường vểnh lên mỗi khi đánh hơi thấy con mồi. Những lúc đói bụng đòi ăn, chú kêu “meo… meo” hiền lành, để lộ hai hàm răng đều và trắng muốt. Mỗi khi chú mỏi người, vươn vai, ruỗi chân thì cái đuôi cong lên uốn lượn như một dấu ngã. Mùa đông tới, mèo ta yên tâm với bộ lông dày ấm áp để chống lại cái giá rét và luôn hãnh diện như lúc nào cùng được mặc áo mới. Đôi khi chú cũng nũng nịu đòi ngồi vào lòng em để được vuốt ve. Bốn chân chú thon thả trông có vẻ “liễu yếu” lắm nhưng thực ra lại vô cùng nhanh nhẹn.

Phía dưới bàn chân có một lớp nệm thịt dày màu hồng nhạt giúp chú đi lại nhẹ nhàng, không phát ra âm thanh, tiếng động nhờ vào đó mà loài chuột không biết đến sự hiện diện của chú. Từng ngón chân có móng dài và sắc nhọn. Những lúc vui đùa, chú cào cào vào người em, cảm giác nhồn nhột, buồn buồn. Những cái móng vuốt sắc nhọn ấy, chính là thứ vũ khí lợi hại nhất mà lũ chuột phải kinh hoàng bạt vía mỗi khi thấy bóng dáng chú xuất hiện. Ban ngày chú như một cậu ấm hiền lành và thích làm nũng. Nhưng khi đêm đến, chú như một chiến sĩ trinh sát lành nghề, nhanh nhẹn và hoạt bát vô cùng. Mỗi đêm chú thường đi một vòng quanh nhà rồi dừng lại kiểm tra những điểm mà chú nghi là lũ chuột thường hay thăm viếng, phá phách như thùng gạo, nồi thức ăn… Khi thấy có bóng dáng kẻ thù, chú thường nấp vào chỗ kín, im lặng chờ đợi thời cơ. Chỉ cần một chú chuột nào đó xuất hiện thì mèo ta bằng một cú nhảy điêu luyện, bung người lên, vồ chính xác con mồi và rất ít khi vồ hụt. Những cái vuốt sắc nhọn, chẹt vào cổ đối phương, cái miệng  ngoạm lấy cái đầu quật con mồi lia lịa xuống nền nhà. Chỉ một loáng sau, con mồi đã nằm im tắt thở. Mỗi lần chú bắt được con chuột, em thườn đều động viên chú bằng những cái vuốt ve âu yếm.

Từ khi có Miu trong nhà, chú kêu “meo… meo” làm mấy chú chuột khiếp vía biến chắc là di rời ổ đi đâu hết cả. Miu thường rình chuột vào bất kể thời điểm nào trong ngày không kể ban ngày hay ban đêm. Trong nhà không còn chuột, chú quay sang vồ gián làm đồ chơi. Một con gián chạy trên sàn nhà, Miu phóng theo, chú vờn, lấy chân đập đập rồi vờn con gián như một cầu thủ vờn quanh trái bóng. Khi màn đêm buông xuống, cả nhà đã đi ngủ nhưng Miu vẫn thức “tuần tra” trong nhà. Chú rất giỏi, tối thế mà chú không hề va đụng vào vật gì. Bình hoa, ống tăm, bộ li, chậu cảnh không bao giờ chú đụng phải. Thấy người lớn bảo mắt mèo ban đêm tinh tường lắm. Bàn chân của Miu đi lại cũng hết sức nhẹ nhàng, uyển chuyển, không hề phát ra tiếng động. Thỉnh thoảng, con Cún hay bắt nạt Miu. Chú xù lông lên để tự vệ và cong đuôi nhảy phóc lên giường, đứng thủ thế.

Con mèo nhà em là con vật mà em yêu thích nhất. Khi vừa đi học về bước chân vào đến nhà, Miu nhảy tới cong đuôi lên quấn sát vào ống quần em.  Có một bạn nhỏ trong nhà như thế này nghĩ cũng thích thật phải không các bạn?

  • Bài làm số 2: Tả con mèo nhà em

Khách đến nhà em ai cũng khen con mèo nhà em thật đẹp và thuộc giống quý phái. Đó là con mèo có bộ lông tam thể. Kể từ ngày bố đem chị về đến nay, chị đã được một năm tuổi.

Hôm bố mới đưa về, chị chỉ nhỏ bằng quả dưa chuột lớn. Mỗi bữa chị ăn qua loa vài hạt cơm và một miếng cá hoặc một miếng thịt nhỏ rồi tìm chỗ ấm áp và leo lên nằm. Có lần, chị bị ốm hai ngày liền, không ăn một hạt cơm vào bụng. Người chị mềm nhũn, bước đi không vững vàng. Em phải liên tục bón cháo cho chị. Em tưởng đâu chị sẽ  bỏ em mà đi vĩnh viễn. Thế mà giờ đây chị đã trở thành một thiếu nữ khỏe khoắn, xinh xắn và kiêu sa. Bộ lông ba sắc màu: vàng, đen, trắng xen kẽ nhau, mượt mà và mềm mại như sợi tơ nhuộm màu, đó là bộ y phục đầy tự hào của chị  để chị làm đỏm. Cái đầu tròn tròn bằng quả bóng tennis được điểm sáng bằng cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt màu hồng phớt. Hai bên khóe miệng được điểm tô bằng những sợi râu mép trắng như cước lúc nào cũng cử động liên tục như để đánh hơi con mồi. Cái đuôi dài ước chừng độ hai gang tay của em, tròn lẳn với ba sắc quấn tròn. Lúc thì cuộn tròn, lúc thì duỗi thẳng lúc lại ngoe nguẩy trông đến là ngộ. Bộ móng vuốt săc nhọn của chị thì thật là lợi hại, vừa cong vừa nhọn như một lưỡi dao quắm và sắc bén. Đó là thứ vũ khí mà lũ chuột kẻ thù của chị phải nhiều phen bạt vía, kinh hoàng mỗi lần đối đầu với chị.

Chị rất thích được vuốt ve, chiều chuông. Lần nào cũng vậy, hễ thấy em ngồi vào bàn học là y như rằng mấy phút sau, đã thấy chị lững thững bước thẹo vào phòng, chị nhẹ nhàng nhảy tót lên bàn, chui vào lòng em ngồi thu lu ở đó. Chị quẹt cái mũi ươn ướt vào bàn tay em ra chiều nũng nịu. Những lúc như thế, em không thể không dành ít phút vỗ về, vuốt ve, tâm tình với chị.

Những ngày nắng ấm, chị thường hay ra sân tắm nắng, chị nằm cạnh gốc cau, vươn cái bụng trắng hồng ra đón nắng. Đôi mắt lúc nào cũng lim dim ngắm nhìn những tàu cau đung đưa giữa vòm trời trong xanh lồng lộng, chị cứ thế nằm tắm nắng và đếm từng cánh hoa cau lả tả rụng trắng cả sân nhà trông chị mới thích thú làm sao. Thỉnh thoảng, chị cũng hay đùa nghịch với những chú cún con. Vật lộn đuổi đùa nghịch chán, chị lại phóng người đu bám vào thân cây cau, mài bộ móng vuốt soạt soạt vào thân cây cau rồi thoăn thoắt trèo. Loáng một cái đã thấy chị ở tít trên ngọn cau, ngoái đầu nhìn xuống chú cún con đứng tưng hửng dưới gốc, léo nhéo sủa.

Ban ngày thì chị đùa nghịch như vậy, nhưng ban đêm chị tỏ ra chăm chỉ và cần mẫn làm việc lắm. Không  một xó xỉnh nào trong nhà mà chị không lùng sục lũ chuột, lũ gián. Đặc biệt là những chỗ chị nghi là có lũ chuột thường hay qua lại. Đôi mắt của chị trong màn đêm tối luôn nhìn xuyên thấu mọi vật. Bởi vậy mà những chú chuột bẩn thỉu mò mẫm đi ăn đêm đều không thoát khỏi đôi mắt tinh anh ấy của chị. Nhìn tư thế ngồi rình chuột hay những lúc tiếp cận đối phương mới thấy hết tài năng thiên phú của chị, những lúc ấy trông chị y như một “chiến sĩ biệt động ” vậy. Mỗi bàn chân của chị đều có một lớp “nệm mút” dày và ềm, nên mọi hoạt động chạy, nhảy leo trèo… đều không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Khác với vẻ lù khù, chậm chạp thường thấy ban ngày, mỗi lần chị phát hiện ra kẻ thù, mỗi hành động của chị trở nên nhanh nhẹn một cách kì lạ. Một lần em được chứng kiến cảnh chị giao tranh với một chú chuột cống to gần ngang ngửa thân hình chị ngay cạnh hồ nước vào lúc chập choạng tối. Vừa nghe tiếng lục đục ở dưới bếp, dù đang nằm khoanh tròn trên ghế đẩu, chị bật dậy như một cái lò xo, phóng nhanh xuống. Chú chuột vội vàng luồn vách cửa, chạy bán sống bán chết về hướng bể nước. Nhanh như một ánh chớp, chị khẽ nhún mình, vút một cái đón đầu hướng chạy của chuột. Vừa mới quay mình trở lại để tẩu thoát thì đằng sau, nghe đánh soạt một cái chuột ta đã bị toàn bộ thân mình của chị mèo đè gọn lên trên. Một chân chị chặn lấy cổ họng, chân kia tát bôm bốp, lia lịa những cú đòn hiểm hóc vào mắt, mũi, má chú chuột cống bằng những cái vuốt sắc ngọt. Chỉ khoảng nửa phút sau chú chuột đã nằm im bất động. Lúc này, chị còn cẩn thận dùng miệng quặp vào cổ quật lia lịa xuống nền bể nước. Khi biết chắc đối phương không còn thở nữa, chị mới nhả ra, đứng nhìn kẻ bại trận với một niềm kiêu hãnh của loài mèo.

Từ ngày con mèo nhà em trở thành thành viên trong gia đình, lũ chuột chẳng bao giờ dám bén mảng đến lục lọi đồ đạc trong nhà. Cả nhà ai cũng cưng chiều chị, quý mến chị. Với em, chị luôn là người bạn gần gũi, đáng yêu, cùng em vui chơi những lúc bố mẹ vắng nhà.

 

Loading...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here