Viết bài văn tự sự Tôi đã khôn lớn

0
843
Загрузка...
Загрузка...

Thời gian dường như một sức mạnh thần kì, nó trôi đi mà không bao giờ trở lại, mỗi con người đều trải qua theo quy luật Sinh – Lão – Bệnh – Tử. Khi tuổi thơ ấu qua đi, ít ai nhận ra rằng “Tôi đã khôn lớn”. Đây là một đề tài khá nóng hổi để các em học sinh có thể phát triển thể loại văn tự sự.

Để làm tốt thể loại văn tự sự lớp 8 này, các em học sinh cần phải kể lại một câu chuyện có thật hoặc một kỉ niệm thời thơ ấu khi giúp đỡ người thân hoặc các chuyện gặp ngoài xã hội.

Đề bài: “Tôi đã khôn lớn” – Em hãy đưa ra suy nghĩ của mình với thể loại tự sự:

  • Bài văn mẫu số 1: Viết văn tự sự tôi đã khôn lớn

Thời gian như thứ không mùi, không vị, không hình dáng nhưng ngược lại nó có tác dụng thật rõ ràng lên đời người. Lại một ngày nữa trôi đi mang theo bao niềm vui, nỗi buồn, thành công hay đôi khi là hụt hẫng, thất bại…Chính đó là điểm tựa cho tâm hồn ta trưởng thành hơn, vững vàng hơn và chắp cánh cho ta những ước mơ, hi vọng vào tương lai. Dòng xoáy của thời gian đã cuốn tôi vào cuộc sống bộn bề mà bây giờ, tôi mới chợt nhận ra một điều rằng. Tôi đã khác xưa và thấy mình đang khôn lớn.

Bước đến trước gương và soi mình vào thật ngỡ ngàng khi tôi thấy mình đã lớn lên từng ngày. Tôi đã cao lớn hơn, chững chạc hơn với những suy nghĩ cũng đã đứng đắn hơn. Nhớ ngày nào tôi còn là một cậu bé nhút nhát bên vòng tay yêu thương của mẹ mà giờ đây đã là một học sinh trung học. Không còn quá dựa dẫm vào người thân nữa, tôi có thể tự đạp xe đến trường, tự lấy quyển vở trên giá cao xuống; không những thế còn có thể giúp mẹ treo quần áo lên tủ hay đơn giản là tự mình học bài, vật lộn với những bài toán, những con số. Những việc ấy hồi nhỏ chưa đủ sức thì bây giờ trở nên thật đơn giản, dễ dàng. Đúng, tôi thật sự đã lớn nhưng tôi cũng cần phải khôn, phải hiểu biết. Qua tám năm học ở trường, kiến thức của tôi đã không còn nông cạn, tôi đã biết cách sửa lỗi, nhận thức được việc nào xấu việc nào tốt và từ đó có thể mắc ít sai lầm hơn và cũng tự biết rút ra những bài học cho chính mình. Những quyển truyện tranh, những bộ phim hoạt hình…tôi lặng lẽ cất nó vào tuổi thơ…

Thời gian không chỉ làm tôi trưởng thành về thể chất, trí tuệ mà còn khôn lớn, tính cách. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo chúng bạn mà chẳng cần phải lo nghĩ xa xôi. Bây giờ, khi đến cuối mỗi học kì, tôi đều tự tổng kết điểm số và thành lập, luôn tự nhủ phải cố gắng hơn. Chẳng những thế, tôi còn đề cao tính tập thể, ý thức thi đua. Dần dân, tôi đã định hình được những ước mơ, con đường tương lai của mình mà không còn đắn đo, mơ hồ. Với những suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi đã không còn như lúc nhỏ, tôi học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chập nhận, lắng nghe suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận, suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết  là tôi cần phải thuyết phục người khác hiểu mình. Trong lời nói, tôi cũng có chuyển biến lớn là luôn cẩn trọng, lịch sự hơn và không còn cụt lủn nữa. Tôi không còn cáu gắt, giận hờn mà hòa đồng, biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng bạn bè, người thân. Chỉ như vậy thôi tôi cũng đã thấy tôi đã khôn lớn hơn nhiều so với trước đây.

Mảnh kỉ niệm kiến tôi nhận thấy sự thay đổi về bản thân luôn in rõ, hiện thân như tấm bùa hộ mệnh trong tôi. Hồi đó, do kết quả học tập mà tôi và bố đã có sự rạn nút không hề nhỏ. Tôi tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày. Chính khoảng thời gian này đã khiến tôi thật sự chuyển mình và trưởng thành hơn. Tôi mở những quyển tiểu thuyết văn học, tôi lăn trong từng con chữ và hiểu được, cái hay, cái đẹp trong đó. Tôi sắp xếp lại góc học tập và trang trí lại nó, móc quần áo lên tủ, dọn dẹp phòng sao cho ngăn nắp…những việ mà trước đây tôi không mấy quan tâm hay chỉ làm vì ép buộc. Tôi chợt hồi tưởng lại lời trách móc của bố mà tự thấy mình đã sai. Như có một điều gì sai khiến, tôi tự giác ngồi vào bàn học và cầm bút viết những bài văn, làm những bài toán mà cô giáo giao về nhà. Chưa bao giờ, tôi thấy việc học tập lại lí thú, bổ ích và quan trọng với cuộc sống của tôi như vậy. Sau nhiều ngày nhốt mình để đánh giá lại bản thân, tôi thấy mình trưởng thành biết bao nhiêu trong ý thức và hành động. Tôi đến bên bờ và nói lời xin lỗi và hứa sẽ cố gắng những lời mà tôi chưa một lần chịu nói ra bởi tôi là một đứa cứng đầu, luôn cứng rắn trong lời nói. Sự nỗ lực của tôi được trả lời bằng thành tích học tập và thái độ với mọi người xung quanh. Từ đây, bao nỗi niềm tôi đã biết chia sẻ, hòa đồng hơn với mọi người. Dấu mở đầu cho sự khôn lớn của tôi đã khởi nguồn từ đây…Thời gian sẽ đưa tôi trên quãng đường đầy mấp mô và gian nan của cuộc sống. Và chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ tự bay bằng đôi cánh của mình, một tương lai đang chờ đón tôi. Để chạm tay vào giấc mơ sự nghiệp hằng ước mong, tôi phải rất cố gắng từ hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau nữa. Nhưng điều quan trọng với cuộc đời toi hơn bao giờ hết là tôi đã nhận ra rằng tôi đã khôn lớn.

Bài văn mẫu số 2: Tự sự tôi đã khôn lớn

Tôi lật từng trang nhật kí, tự nhiên muốn nhớ lại những ấn tượng đẹp đẽ trong thời nhi đồng và tôi nhìn thấy dòng chữ to và đẹp: “Tôi đã lớn khôn”. Nó ùa về trong tâm trí tôi.

Vào một buổi sáng đầu hè, tôi đứng trước gương và thấy mình đã cao thêm một chút, bộ quần áo xộc xệch kèm lẫn với mái tóc rối bù xù. Tôi lấy lược kèm theo một ít “keo” chải tóc gọn gàng. Tôi quay lại gập quần áo và sắp xếp chúng thật ngăn nắp, rồi đến chăn màn, mọi thứ đều phải thật gọn. Sau đó, tôi xuống nhà tắm vệ sinh cá nhân, tôi lấy bàn chải và kem, chăm sóc từng cái răng một, xong đến khuân mặt cũng thế. Sao hôm nay, tôi lại tự động cầm cái chổi để quét nhà, quét mọi ngóc ngách, nhặt từng cái lá, cái vỏ kẹo ở sân bỏ vào thùng rác…Tôi đi vào nhà bếp ăn cơm, tôi tự đơm cơm mà không cần ai hầu hạ, tôi ăn bằng đũa  chứ không ăn thìa như mọi hôm nữa, tôi thầm nghĩ: “tôi đã khôn lớn rồi sao?”

Hôm nay cả nhà tôi đi vắng, chỉ có mình tôi ở nhà, trước khi đi, mẹ dặn tôi: “Ở nhà nhé, bố mẹ đi có việc, trưa mới về”. Tôi thấy cảm giác run run và sợ đây là lần đầu tiên tôi ở nhà một người.

Tôi chạy vào nhà, lấy khẩu súng đạn đồ chơi mà tôi cất giữ, cùng vài viên đạn nhựa mang ra để tự vệ. Vì tôi đã xem nhiều phim hành động nên tôi cũng biết chơi súng. Tôi vào nhà thay bộ quần áo mới cho sáng sủa rồi ra phòng khách trông nhà, tôi thấy nôn nao. Xong rồi lại ra sân đá bóng – trò chơi đam mê của tôi, tôi tâng bóng rồi sút bóng đến đỏ cả chân. “Long ơi” – Đột nhiên có tiếng gọi từ ngoài cổng.A…thì ra là cu Nam, cu Tuấn, đó là hai đứa bạn thân của tôi.

“Vào đây, vào đây chơi bóng đá với tớ, tớ đang ở nhà một mình này”. Tôi thấy niềm vui dâng trào khi có người chơi cùng, không phải chơi một mình nữa.

Chúng tôi chia đội chơi đá bóng, đội tôi chỉ có một mình tôi đối đầu với đội bạn gồm Nam và Tuấn. Đơn giản vì tôi đá giỏi hơn hai bạn kiak chúng tôi chơi được nửa tiếng rồi bỗng “Xoảng” cú sút như búa bổ của tôi đã làm vỡ cửa kính. “Ôi, thôi chết tớ rồi”. Chúng tôi đứng phân vân một lúc rồi ba anh em nói với nhau: “Đã lỡ rồi, bây giờ chúng mình ra nhặt đi” Chúng tôi chân đất lao vào nhặt chẳng may Nam bị mảnh kính cắm vào chân: “Oái, đau quá!” Tôi vội vàng chạy vào nhà lấy điện thoại gọi 115 đến đưa bạn tôi đi viện để xử lý. Tôi nhờ Tuấn về nhà Nam báo cho gia đình Nam biết. Tim tôi đập thình thịch và lo lắng vô cùng, lo lắng hơn bao giờ hết, vừa thiệt hại tài sản, vừa làm người khác bị thương, tôi thật đáng trách. Đúng lúc đó bố mẹ tôi về, tôi đã ra thú nhận và kể lại toàn bộ câu chuyện cho bố mẹ nghe. Mẹ tôi xoa đầu: “Không sao đâu con, con xử lý như thế là rất đúng, mẹ thấy con đã lớn khôn rồi đấy, tí nữa cả nhà mình lên bệnh viện thăm Nam nhé! Tôi đáp: “Vâng ạ!”

Tôi thật là vui biết bao khi bố mẹ không mắng mình.  Và vui hơn thế là tôi nhận ra tôi đã khôn lớn. Tôi chạy nhanh vào phòng mình, lật những trang nhật kí và loay hoay ghi vào đó: “Hôm nay là ngày 24 tháng 02 năm 2017, tôi đã khôn lớn”.

 

Loading...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here