Đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng sau khi đánh đuổi xong giặc Ân

0
551
Загрузка...

Đề bài: Đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng sau khi đánh đuổi xong giặc Ân.

  • Bài làm 1: Đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng

Загрузка...

Giờ văn hôm nay cô giáo không giảng dạy cho chúng em nghe như mọi khi, mà chúng em được học theo một phương pháp mới vừa hay, vừa hiệu quả mà giúp chúng em nhớ mãi. Đó là tập đóng kịch, chúng em học bài về Thánh Gióng và em được cô giáo cho đóng vai Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng cho các bạn trong lớp cùng nghe. Câu chuyện như sau các bạn nhé:

Vào đời Hùng Vương thứ 6, sau khi đánh đuổi xong giặc Ân sang xâm lược bờ cõi Văn Lang giúp đời sống nhân dân bình yên trở lại, ta được triệu về trời để tâu lại sự việc với Ngọc Hoàng.

Vừa về tới cổng Thiên Đình, ta thấy mọi cảnh vật nơi đây đều đã rất xa lạ so với hạ giới. Ngay lúc ấy, ta được triệu vào yết kiến Ngọc Hoàng. Người có hỏi ta:
– Ở dưới trần gian con vẫn khoẻ chứ? Sinh hoạt hàng ngày ở dưới đó ra sao? Cơm ở trần gian có ngon hơn ở trên Thiên Đình này không? Cảnh trí dưới đó ra sao, có đẹp bằng Thiên giới không con?

– Dạ thưa ngài! ở dưới trần gian, cảnh sinh hoạt thường ngày của bà con nông dân rất vui vẻ, ấm áp tình làng nghĩa xóm, con người yêu thương, đùm bọc nhau, cơm con ăn rất ngon vì các món ăn đều rất ngon và lạ miệng. Còn cảnh trí ở trần gian thì thật tuyệt, thưa ngài. Đúng là cảnh “Sơn thuỷ hữu tình” đấy ạ! – Tôi nhanh miệng trả lời.
– Ồ! Vậy sao con. Bây giờ con hãy kể chuyện con đánh giặc Ân giúp nhân dân cho ta nghe đi!
– Vâng ạ!

Thế rồi ta bắt đầu say xưa kể:

– Thưa ngài! Từ khi ngài sai con xuống trần gian làm người trần để làm việc tốt, con đã đầu thai vào người vợ ông lão có tiếng là ăn ở phúc đức nhưng bao nhiêu năm vẫn chưa có con. Song con đã nghĩ ra một cách: một hôm con đã đặt một dấu chân rất to ở ngoài đồng để chờ đợi người vợ đi làm đồng.

Đúng như mong ước, hôm ấy bà lão đã đi làm đồng, rồi trông thấy vết chân to khác thường, thấy lạ, bà bèn đặt chân lên ướm thử xem chân mình thua kém bao nhiêu. Thế là về nhà ít lâu sau bà đã thụ thai, rồi mười hai tháng sau đã sinh ra con. Hai vợ chồng nhà ông lão rất vui mừng, họ chăm chút con từng li từng tý. Nhưng đến năm ba tuổi, con vẫn không biết đi, không biết đứng, mà cũng chẳng biết ngồi, cứ đặt đâu là nằm đấy. Năm ấy, lũ giặc Ân tràn sang xâm lược bờ cõi nước Văn Lang ta. Thế giặc vô cùng mạnh, đi đến đâu chúng đốt phá nhà cửa, cướp bóc của cải, giết hại dân lành đến đó. Trước tình hình nguy kịch và đau lòng của nước nhà , nhà vua dưới trần rất lo lắng bèn sai sứ giả đi tìm người hiền tài đánh giặccứu nước. Khi nghe thấy tiếng loa của sứ giả vang lên ở đầu làng, con bèn ngồi dậy gọi: “Mẹ ơi! Mẹ đi mời sứ giả vào đây cho con.”

Thấy con ngồi được, lại nói được, vợ chồng bà lão vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng khôn xiết và nhanh chóng mời ngay sứ giả vào nhà. Sứ giả vừa bước vào tới cửa con nói ngay: “Ngươi hãy mau mau về bảo với nhà vua đúc cho ta một con ngựa sắt, một áo giáp sắt, một cái roi sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này”. Sứ giả trần gian vô cùng ngạc nhiên, xong đã nhanh chóng về tâu với nhà vua. Nhà vua lập tức mời các thợ đúc khéo tay nhất trong cả nước ngày đêm gắng sức làm những thứ mà con dặn. Đồng thời, cũng ngay từ khi từ biệt sứ giả, con ăn rất khoẻ, ngày ngày lớn nhanh như thổi, cơm cha mẹ con ăn mấy cũng không no, áo vừa may xong mặc vào đã đứt chỉ. Thấy vậy, cả làng liền góp gạo nuôi con. Mong con mau lớn khoẻ để giết giặc cứu nước. Hôm ấy, giặc đến chân núi Trâu, người của nhà vua cũng vừa kịp tới mang đủ những thứ con cần. Con liền ăn hết bảy nong cơm, ba nong cà, rồi mặc áo giáp sắt, cầm roi sắt, vươn vai biến thành một tráng sĩ oai phong lẫm liệt, vỗ vào mông ngựa, ngựa hí vang. Con nhảy lên lưng ngựa. Xông ra trận, giặc bị con lấy roi sắt quật ngã túi bụi, hồn bay phách lạc, chúng quay đầu bỏ chạy, giẫm đạp lên nhau mà chết. Vừa lúc ấy, roi sắt của con bị gãy, lập tức con nhổ những cụm tre bên đường quật tan lũ giặc. Giặc chết như ngả rạ, đám tàn quân bị con đuối đến chân núi Sóc. Đến đấy, con bèn cởi áo giáp sắt gửi lại trần gian rồi một mình cùng ngựa từ từ bay lên trời. Con chỉ thương hai vợ chồng ông bà lão.

Kể đến đây, tôi rất buồn, vẻ mặt buồn hướng xuống trần gian. Thấy thế Ngọc Hoàng hỏi ngay:

– Tại sao con ghi được chiến công lớn như vậy lại không ở lại trần gian để được nhân dân tôn sùng, được nhà vua ban thưởng?

– Thưa ngài! giúp dân là bổn phận của con. Song việc con sẽ lại về trời để sớm mong được nhận việc mới mà Ngài giao cho ạ!

– Ồ! Ta rất vui mừng vì con đã có lòng với dân. Bây giờ con hãy đi nghỉ đi, ngày mai ta sẽ ban thưởng cho con.

– Đa tạ Ngọc Hoàng! nhưng con muốn xin ngài một điều ạ?

-Điều gì vậy?

Xin Ngọc Hoàng cho con được một lần nữa xuống thăm lại cha mẹ của con – vợ chồng ông bà lão và xem dân làng còn nhớ và nhận ra con không ạ!
– Việc đó con cứ yên tâm, đã có ta lo. Con cứ nghỉ ngơi. Ta sẽ cho người xuống trần gian thăm cha mẹ con và dân làng thay con.

– Cảm ơn Ngọc Hoàng!

Và thế là Ngọc Hoàng đã sai lính xuống trần gian, và tôi đã được biết rằng nhân dân và nhà vua đã phong cho tôi là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tại quê nhà. Biết được diều này tôi vô cùng sung sướng.

Hiện nay đền thờ tôi vẫn còn được bảo tồn ở làng Phù Đổng hay còn gọi là làng Gióng. Vào tháng tư hàng năm, để nhớ công ơn của tôi dân làng đã mở hội to lắm. Còn những bụi tre đăng ngà ở Gia Bình chính vì bị ngựa của tôi phun lửa thiêu cháy nên mới ngả màu vàng như vậy, những hồ ao liên tiếp kia cũng chính là do dấu chân ngựa năm xưa của tôi để lại. Năm ấy khi sông trận giết giặc ngựa của tôi hí vang trời, phun lửa và đã thiêu cháy một làng, cho nên sau này hạ giới đã gọi làng đó là- làng Cháy.

Mặc dù chỉ là đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng cho các bạn trong lớp cùng nghe nhưng em cảm thấy rất tự hào vì mình được vào vai một vị thần đồng của nước nhà.  Bản thân em hãnh diện vô cùng.

  • Bài số 2: Đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng

Vào một buổi trưa hè, bốn anh, chị, em chúng tôi túm tụm xunh quanh ông nội để nghe ông kể những câu truyện truyền thuyết ngày xưa.  Ông bảo: “Hôm nay, ông sẽ đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng cho các con nghe nhé”. Nói đoạn ông đứng lên khỏi chiếc võng, đi đi lại lại một vòng bỗng ông quay lại hỏi:

Các cháu có biết ta là ai không? Ta chính là Thánh Gióng, người năm xưa đã đánh đuổi giặc Ân trả lại cuộc sống bình yên cho dân nước Văn Lang hồi ấy. Nay ta sẽ kể lại cuộc đời của ta lúc bấy giờ cho các con nghe nhé!. Ông dẫn dắt câu chuyện thật hấp dẫn làm cuốn hút chúng tôi ngay từ lời giới thiệu đầu tiên.

 Bắt đầu đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng ông giới thiệu luôn: “Các cháu ạ! Ta vốn là sứ giả của Ngọc Hoàng sai xuống giúp đỡ dân làng đánh đuổi quân xâm lược đang nhăm nhe xâm chiếm nước Văn Lang ta. Muốn được chung sống cùng với nhân dân để thấu hiểu hơn về nỗi khổ, nỗi vất vả của nhân dân trong đời sống hàng ngày, Ngọc Hoàng lệnh cho ta đầu thai vào một gia đình lão nông hiếm muộn con cái. Một ngày đẹp trời nọ, ta thấy bà lão phúc hậu đi làm đồng, ta liền hoá thành một vết chân to và bà lão đã tò mò ướm thử chân mình xem vết chân to trừng nào, vậy là ta đầu thai vào bà lão. Khỏi phải nói gì hơn, hai ông bà đã vô cùng mừng rỡ khi chờ mãi, chờ mãi, sau mười hai tháng ta mới chịu ra đời. Ông bà càng vui hơn khi thấy ta là một cậu con trai khôi ngô, tuấn tú. Hai ông bà hết lòng chăm sóc, yêu thương ta, ông bà ngày ngày mong cho ta khôn lớn, mạnh khỏe như bao đứa trẻ khác. Ấy vậy mà mãi đến tận năm ba tuổi ta vẫn chẳng biết cười, nói cũng chẳng biết đi, chẳng biết nói, cứ đặt đâu thì nằm đấy. Hai ông bà rất buồn, thấy vậy ta cũng rất thương nhưng vì sứ mệnh mà Ngọc Hoàng đã trao cho nên ta đành phải im lặng.

Thế rồi, một ngày kia khi giặc Ân đến xâm lược nước ta, chúng kéo đến rất đông và rất mạnh khiến ai ai cũng lo sợ. Nhà vua cũng đứng ngồi không yên, ngài bèn sai sứ giả đi khắp đất nước để tuyển chọn nhân tài đánh giặc cứu nước. Nhìn khuôn mặt lo âu của dân làng và cha mẹ, ta biết rằng đã đến lúc ta phải ra tay giúp đỡ họ. Khi đang nằm trên giường, nghe thấy sứ giả đi qua loa tìm người giỏi cứu nước, thấy mẹ đang ngồi buồn rầu, lo lắng bên bếp lửa, ta liền cất tiếng bảo mẹ:

– Mẹ ơi! Mẹ đừng buồn nữa, mẹ hãy ra mời sứ giả vào đây cho con nói chuyện.

Nghe ta cất tiếng nói mẹ ta vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ và mẹ ta lại càng ngạc nhiên hơn khi ta đòi gặp sứ giả vì việc đánh giặc không phải là chuyện đùa, như đọc thấy nỗi lo trong lòng mẹ ta vội trấn an mẹ:

– Mẹ đừng cứ ra mời sứ giả vào đây!

Nửa tin nửa ngờ nhưng mẹ ta vẫn vội vã chạy ra mời sứ giả vào. Sứ giả bước vào căn nhà nhỏ tuềnh toàng của cha mẹ ta, ông ta vô cùng ngạc nhiên nhìn thấy ta lúc này vẫn chỉ là thằng bé nằm ở trên giường, sứ giả có chút hoài nghi, không tin tưởng lắm nhưng khi nghe ta nói: “Ông về tâu với nhà vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này”. Nghe những lời nói đầy quả quyết của ta vị sứ giả hiểu rằng ta không phải là một đứa trẻ bình thường, sứ giả vội vã trở về cung tâu lại với vua và vua cũng rất vui mừng truyền thợ giỏi ở khắp nơi đến làm gấp những thứ ta cần. Ai ai cũng phấn khởi khi thấy vua đã tìm được người tài cứu nước.

Còn ta khi sứ giả đi rồi ta liền vùng dậy, vươn vai mấy cái, bỗng chốc ta đã thành một chàng thanh niên cao lớn. Ta bảo mẹ nấu cho ta nồi cơm ăn cho no để chuẩn bị đi đánh giặc. Mâm cơm vừa mới bưng ra ta ăn một loáng đã hết nhẵn mà vẫn chưa thấy no gì cả, mẹ lại đi nấu nồi khác cho đến khi nhà không còn gì để ăn nữa. Ta lớn nhanh như thổi, đến nỗi quần áo vừa may xong mặc vào đã bị đứt chỉ phải thay liên tục. Mẹ ta thấy ta ăn bao nhiêu cũng chưa no trong khi gạo thì đã hết, bà liền chạy sang nhờ sự giúp đỡ của bà con hàng xóm. Bà con ai nấy đều vui lòng giúp mẹ ta vì biết ta là người sẽ đi đánh giặc cứu dân làng. Mọi người đến nhà ta nườm nượp, người có gạo thì góp gạo, người có rau, cà thì góp rau cà, tóm lại ai có gì góp nấy. Mọi người còn đến giúp mẹ ta thổi cơm cho ta ăn, ta ăn bao nhiêu lại to lớn lừng lững bấy nhiêu. Những ngày đó làng ta ai cũng khấp khởi vui mừng vì mong đợi ta nhanh chóng đi giết giặc, cứu nước.

Một ngày, dân làng nhận được tin lũ giặc đã kéo đến chân núi Trâu. Dân làng ta được một phen khiếp sợ, trẻ con kêu khóc, người lớn thì lo âu, các cụ già thì trầm ngâm, ai ai cũng khiếp sợ. Mọi người nhìn ta như cầu cứu. Ta như thấu hiểu tâm trạng của họ lúc này. Đúng lúc đó, đoàn quân của sứ giả đã đem những thứ ta cần đến. Lúc này, ta vùng đứng dậy, vươn vai một cái đã biến thành một tráng sĩ cao lớn phi thường, thế nên tất cả những thứ sứ giả vừa mang đến chẳng còn vừa với ta nữa. Thấy vậy, mọi người lại tức tốc đi tìm thợ về rèn ngựa sắt, áo giáp sắt cho ta. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, ta liền mặc áo giáp sắt vào người, tay cầm roi sắt, nhảy lên mình ngựa, trông rất oai phong lẫm liệt. Ta nhớ hôm đó bà con ra tiễn ta rất đông mọi người nhìn ta lòng đầy tin tưởng, khắp nơi vang lên lời chúc chiến thắng và ta còn nhìn thấy cả những giọt nước mắt tự hào, yêu thương của cha mẹ ta. Sau khi tạm biệt bà con làng xóm và cha mẹ là những người đã yêu thương, nuôi nấng ta nên người, ta thầm hứa với lòng mình sẽ chiến đấu hết lòng để không phụ công của bà con dân làng và cha mẹ để giữ yên bờ cõi nước nhà.

Sau phút chia tay, một mình một ngựa, ta lao thẳng vào trận đánh. Ngựa đi đến đâu phun lửa rừng rực đến đó, lũ giặc vô cùng khiếp sợ. Chúng đổ rạp và tan xác dưới roi sắt của ta và ngọn lửa của con chiến mã. Cả bãi chiến trường đầy thây quân giặc. Đúng lúc thế trận đang lên như vũ bão thì cây roi sắt trong tay ta gẫy gập, ta liền nhổ lấy những khóm tre quanh mình quật liên tiếp vào lũ giặc. Lũ giặc lại được một phen khiếp sợ, rơi vào thế hỗn loạn và chẳng mấy chốc bỏ chạy tan tác khắp nơi. Những tên may mắn sống sót vội vã thoát thân bỏ chạy vào hẻm núi sâu, tìm cách trở về nước. Làng quê sạch bóng quân thù. Tiếng reo vui của dân làng vang lên rộn rã.

Nhìn trăm họ hạnh phúc, vui mừng ta vô cùng sung sướng. Vậy là sứ mệnh Ngọc Hoàng giao cho ta đã hoàn thành, chợt nhớ đến cha mẹ già đã nuôi nấng, yêu thương ta bao ngày tháng, ta cũng muốn về từ biệt họ nhưng lời Ngọc Hoàng dặn dò khi hoàn thành sứ mệnh phải trở về trời ngay khiến ta chẳng dám trái lệnh. Nhìn đất nước, dân làng một lần cuối ta thúc ngựa phi lên đỉnh núi Sóc, cởi bỏ áo giáp sắt, ta quỳ lạy cha mẹ, rồi cả người và ngựa lẳng lặng bay về trời. Ta phải về trời nhưng trong lòng đầy tiếc nuối vì không được sống cùng những người dân hiền lành tốt bụng. Dẫu vậy, ta cũng hài lòng vì từ đây ai ai cũng được sống trong cảnh thanh bình, hạnh phúc.

Sau chiến thắng lẫy lừng nhà vua nước Văn Lang đã phong cho ta là Phù Đổng Thiên Vương. Ta cảm thấy rất vui khi được nhận danh hiệu đó, bởi ta đã đem đến sự bình yên và hạnh phúc cho mọi người. Đó chính là điều quý giá nhất đối với ta, nó còn quý hơn cả ngọc ngà châu báu mà nhà vua hứa ban tặng cho ta sau khi đánh thắng quân giặc.

Các cháu à, ông đã đóng vai Thánh Gióng kể lại chuyện Thánh Gióng cho các cháu nghe đó, các cháu thấy thế naò? Chúng tôi như còn đang đắm chìm trong câu chuyện. Vội vàng trả lời ông: “Chuyện hay lắm ông ạ. Ông kể thật hay, làm chúng cháu như bị hút hồn vậy”. Câu chuyện truyền thuyết mà ông kể trưa hôm ấy đã theo tôi mãi đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in nội dung và cách kể chuyện thật lạ kì mà khi này thỉnh thoảng tôi vẫn kể cho con gái mình nghe.

Loading...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here