Đề bài: Em hãy tả một người thân yêu gần gũi nhất với em
* Lập dàn ý:
Mở bài tả một người thân yêu gần gũi nhất với em:
– Giới thiệu về người thân yêu gần gũi nhất với em chính là mẹ em
Thân bài tả một người thân yêu gần gũi nhất với em:
+ Về ngoại hình của mẹ:
– Về dáng vóc, tuổi tác, làn da, khuân mặt, đôi mắt của mẹ
– Về tính cách, cách ăn mặc, cách cư xử của mẹ đối với những người thân trong gia đình và những người xung quanh.
– Năng khiếu nấu ăn của mẹ, một kỉ niệm về món bánh ngọt của mẹ
– Tính bao dung của mẹ khi em làm vỡ chiếc lọ hoa mà mẹ quý nhất
Kết luận tả một người thân yêu gần gũi nhất với em:
– Niềm tự hào của em về mẹ, hứa với mẹ em sẽ cố gắng trong học tập, trong việc rèn luyện đạo đức để trở thành người tốt.
* Bài làm:
“ Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Những câu thơ trên đã gợi cho tôi nhớ về công sinh thành, dưỡng dục của mẹ, gợi cho tôi nhớ về những đêm mẹ thức trắng vì phải chăm sóc tôi. Đối với tôi, mẹ là người thân yêu gần gũi nhất với em.
Mẹ em năm nay mới hơn bốn mươi tuổi nên mẹ vẫn còn trẻ trung và xinh đẹp lắm. Mẹ có dáng người khá là thon thả do mẹ chăm chỉ tập thể dục vào mỗi buổi sáng sớm. Làn da mẹ thì luôn trắng hồng, mịn màng. Ở tuổi này rồi mà mẹ tôi còn có làn da như vậy quả thật là do trời phú. Mẹ sở hữu một khuân mặt trái xoan trong thật dịu dàng làm sao! Nhưng đẹp hơn cả là đôi mắt to, tròn, hiền dịu, đa sầu đa cảm của mẹ. Mỗi khi em được điểm cao về khoe mẹ là đôi mắt mẹ lại ánh lên biết bao niềm vui, ẩn sâu bên trong là sự hạnh phúc, hài lòng đối với em. Ngược lại, mỗi khi em bị điểm kém thì đôi mắt ấy lại đượm một nỗi buồn vô hạn. Những lúc ấy mẹ vẫn cố an ủi em nhưng em biết ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi thất vọng, thất vọng nhiều lắm. Mẹ có một mái tóc mượt mà, luôn thoang thoảng mùi hương nhài dễ chịu được mẹ chải gọn sang một bên. Là một người vui vẻ, mẹ luôn nở nụ cười tươi, duyên dáng trên môi rồi để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp. Giọng nói mẹ thật nhẹ nhàng, mỗi lần mẹ cất giọng hát ru chúng em ngủ như một cơn gió mát thoảng qua đưa chúng em chìm dần vào giấc ngủ.
Người thân yêu gần gũi nhất với em không chỉ đẹp ở vẻ bên ngoài, mà mẹ còn đẹp cả về nội tâm và tính cách nữa. Là một nhân viên công sở, mẹ ăn mặc rất giản dị, khi đến cơ quan mẹ luôn mặc áo đồng phục trông thật dễ mến. Ở cơ quan, mẹ luôn tận tình, say mê công việc, hòa nhã với đồng nghiệp nên luôn được mọi người yêu mến. Khi ở nhà, mẹ là một người sạch sẽ nên có thể thấy sàn nhà lúc nào cũng bóng loáng, tường không có một dấu mạng nhện, nhà bếp sạch đẹp, đồ đạc gọn gàng, ngăn nắp. Đặc biệt, mẹ tôi có tài nấu ăn rất ngon, mỗi món ăn mẹ nấu đều được trang trí thật bắt mắt, mùi hương thì thật là hấp dẫn, vị vừa miệng. Em thích nhất là món bánh ngọt do mẹ làm, em nhớ có lần em bị điểm kém môn Toán, lúc đó em rất buồn và gần như tuyệt vọng. Nhưng bỗng nhiên, từ đâu đó thoang thoảng mùi bánh thơm phức đã gạt đi nước mắt như đang trực trào ra trong mắt tôi. Mẹ tôi khẽ gõ cửa rồi bước vào phòng tôi với một đĩa bánh nóng hổi và một ly sữa mát lạnh làm cho em cảm thấy thật khoan khoái. Nhưng tuyệt vời nhất chính là vị ngọt của tình yêu mà người thân yêu gần giũ nhất với em mang đến cho em. Nó khiến cho em cảm động, xua tan đi nỗi buồn trong em, làm khơi dậy động lực để em cố gắng hơn, nỗ lực hơn. Mẹ là người yêu quý em nhất nhưng không chỉ yêu thương mình em mà mẹ yêu tất cả mọi người trong nhà, cư xử lễ phép ới bố mẹ chồng, chăm lo chu đáo cho gia đình. Đối với các con, mẹ luôn đối xử công bằng, không thiên vị ai cả. Còn với những người hàng xóm xung quanh, mẹ luôn lịch sự trong giao tiếp với họ. Nhưng tính cách tốt nhất của mẹ là lòng bao dung. Khi tôi còn nhỏ, do ham chơi nên sơ sảy đã làm vỡ chiếc lọ hoa mà mẹ thích nhất. Lúc đó, tôi sợ lắm, sợ bị mẹ mắng nên giấu mảnh vỡ đi. Khi mẹ phát hiện ra, mẹ chẳng nói gì mà chỉ nhìn em buồn rầu, rồi dường như em hiểu ra điều gì đó, em mạnh dạn nói với mẹ:
– Mẹ ơi, con…con đã làm vỡ cái lọ hoa mà mẹ thích nhất ạ.
Mẹ nhìn em, đôi mắt đẫm lệ:
– Không sao đâu con, con biết nhận lỗi là được rồi.
Rồi mẹ ôm em vào lòng, em cũng rưng rưng nước mắt. Mẹ chính là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Mẹ cũng là động lực cho em vững bước trên con đường học tập.
Em luôn tự hào về người thân yêu gần gũi nhất với em – Người mẹ của em. Em tự hứa với bản thân phải luôn tu luyện đạo đức, cố gắng trong việc học để thành công trên con đường sắp tới và làm mẹ vui lòng. Mẹ mãi là hình tượng trong lòng em, là ngọn đèn chỉ lối và là ánh sáng của cuộc đời em. Mẹ luôn là niềm tự hào của em để mỗi khi có ai đó hỏi người gần gũi nhất với bạn là ai, em luôn sẵn lòng trả lời người thân yêu gần gũi nhất với em chính là Mẹ em.
Bài văn số 2: Tả người thân gần gũi nhất của em số
Đề bài: Em hãy tả lại một người thân gần gũi nhất của em (ông, bà, bố, mẹ…)
* Lập dàn ý:
-
Mở bài: Tả lại một người thân gần gũi nhất của em
– Giới thiệu về người thân gần gũi nhất của em: Mẹ
– Khẳng định lý do mẹ là người thân gần gũi nhất của em
-
Thân bài: Tả lại một người thân gần gũi nhất của em
– Giới thiệu về hình thức bên ngoài của mẹ: Khuân mặt, nước da, ánh mắt, hàm răng, mái tóc….
– Giới thiệu về tính cách: Đối với người ngoài, đối với em…
– Kỉ niệm của em và mẹ
-
Kết luận: Tả lại một người thân gần gũi nhất của em
– Khẳng định người thân gần gũi nhất của em là mẹ
– Tự hứa với bản thân để mẹ vui lòng
*Bài làm
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”
Mẹ là người đã sinh ra em, nuôi dạy em từng ngày, dõi theo em từng bước đi trên đường đời từ khi sinh ra đến khi trưởng thành. Mẹ là người thân gần gũi nhất của em. Chắc điều này không chỉ đúng với riêng em mà có lẽ nó còn là lời khẳng định của nhiều người.
Mẹ em không xinh đẹp như những người phụ nữ thành phố với những nét đẹp son phấn. Mẹ em có một khuân mặt rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của độ tuổi ngoài bốn mươi. Mái tóc dài đen óng, nhẹ nhàng,chưa một vết đốm bạc được mẹ buộc gọn gàng phía sau. Mẹ em có một cái mũi dọc dừa cùng đôi mắt tinh nhanh nhưng ẩn chứa phía sâu bên trong đôi mắt đó là những sự lo lắng. Đó là những nỗi lo cho gia đình, cho con cái, cho tương lai. Mẹ em có hàm răng trắng đều như bắp và một đôi môi mỏng. Bà ngoại em từng nói trước đây bàn tay của mẹ em trắng đẹp vô cùng nhưng vì phải làm nhiều việc nặng nên dần dần bàn tay ấy không còn đẹp như trước mà sần sùi, trai sạn. Hàng ngày, em rất thích được nắm bàn tay ấm áp ấy trước khi đi ngủ. Mẹ có một vóc dáng cân đối nên mẹ mặc bộ quần áo nào em cũng thấy đẹp. Ở nhà, mẹ em thường hay mặc những bộ quần áo giản dị, chỉ khi nào mẹ đi đám cưới hoặc họp lớp, em mới thấy mẹ mặc những bộ đồ thời trang hơn. Em tự ngẫm nghĩ, nếu mẹ được sinh ra, lớn lên và được gả vào nhà giàu có, chắc mẹ em sẽ đẹp và quý phái hơn nhiều.
Mẹ luôn ăn nói nhẹ nhàng với những người xung quanh. Mẹ sống hòa nhã và hay giúp đỡ hàng xóm láng giềng nên được mọi người quý mến. Mẹ cũng thường xuyên tham gia các hoạt động đoàn thể của thôn xóm. Mẹ thường hay tham gia những hội thi “Kéo tay hay làm” của hội phụ nữ xã như: hội thi cắm hoa, hội thi nấu ăn “Gia đình điểm 10”…và luôn dành được những giải cao trong các cuộc thi đó. Em luôn tự hào vì người thân gần gũi nhất của em luôn có một vẻ đẹp bất diệt – vẻ đẹp tâm hồn.
Mẹ em rất tận tụy với công việc. Mẹ nấu ăn rất ngon, trình bày đẹp mắt nhất là những món ăn truyền thống của người Việt Nam. Mẹ thường xuyên dọn dẹp nhà cửa và giữ gìn cho nhà cửa luôn gọn gàng, sạch sẽ. Mẹ rất yêu thương và bao dung em. Mỗi lần em mắc lỗi hoặc bị điểm kém thì mẹ luôn động viên,khuyên bảo em cần cố gắng hơn . Còn khi em được điểm cao trong các kì thi học kì mẹ luôn có những phần thưởng xứng đáng để khích lệ tinh thần em. Mẹ luôn quan tâm, chăm sóc cho em từng bữa ăn, giấc ngủ. Mỗi lần em bị ốm, mẹ lại thức cả đêm ngồi trực bên giường chăm sóc em, canh giấc ngủ cho em. Em vẫn còn nhớ một lần mà em không bao giờ quên được, hôm đó em lao ra khỏi nhà, vội chạy thật nhanh ra bến xe bus kẻo xe đi mất, bỗng thấy tiếng mẹ gọi:
– Con ơi, con đem theo cái ô kẻo nhỡ trời mưa con à!
– Không cần đâu mẹ, trời không mưa đâu – Em trả lời mẹ rồi chạy như lao về phía bến xe trước cái nhìn theo của mẹ.
Thật may là em không bị nhỡ xe, không muộn học. Ngước lên nhìn trời, thấy mặt trời vẫn buông xuống những tia nắng rực rỡ, em nghĩ “Trời nắng chang chang thế này mà mẹ bảo mang ô kẻo mưa, mưa làm sao được…!” Nhưng đúng là thay đổi như thời tiết, trời vừa nắng, ấy vậy mà chỉ chốc lát mây đen ùn ùn kéo đến chả mấy chốc những trận mưa ào ào chút xuống. Đã hết bốn tiết học mà trời vẫn mưa chưa ngớt. Em không thể ra bến xe để bắt xe về. Em nghĩ: “Giờ này ở nhà chắc mẹ lo lắm vì giờ này mình chưa về”. Vừa chợt nghĩ xong bỗng nhiên em nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc. Thì ra mẹ đã đi xe máy đến đón em về, em mừng quýnh, leo ngay lên xe và cùng mẹ về nhà. Em ngồi sát và ôm mẹ thật chặt vì lạnh. Hôm ý em đã bị sốt vì cảm lạnh. Mẹ lại là người chạy xe đội mưa đi mua thuốc cho em uống. Đêm ý, mẹ đã thức trắng bên giường em vì em sốt cao quá. Đến sáng tỉnh dậy, em vẫn thấy mẹ ngồi đó đôi mắt mẹ thâm quầng, tay nắm chặt tay em, em chợt nhớ ra việc chiếc ô, giá mà hôm qua em nghe lời mẹ mang theo ô, em đã về nhà bằng xe bus và đã không bị cảm lạnh như thế này. Em nhận ra lỗi của mình, em thì thầm bên tai mẹ “Con xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ”. Mẹ vỗ về em: “Không sao, không sao con, con khỏe lại là tốt rồi”. Em chợt hiểu, tình yêu của người mẹ dành cho con là vô tận, không có gì có thể so sánh được và em không thể phủ nhận mẹ là người thân gần gũi nhất của em.
Em rất yêu thương mẹ và luôn tự hào được là con của mẹ. Mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em. Em luôn tự hứa với bản thân sẽ cố gắng rèn luyện đạo đức và học tập thật giỏi để sau này trở thành nhân tài giúp ích cho xã hội, cho đất nước và mãi là niềm tự hào của mẹ.